Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia dinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia dinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Ước mơ thầm kín của chồng

Em - người vợ bé nhỏ hay “yêu sách” của anh - đã làm anh quyết định phải nói cho rõ khi cả ngày lẫn đêm tra tấn anh bằng câu hỏi: “Anh còn yêu em không?”

Anh đã trả lời hàng triệu lần rằng còn yêu em nhiều lắm, vậy mà em vẫn trề môi phụng phịu bảo không tin.
Lấy nhau hơn 5 năm, có với nhau “hai tiểu siêu nhân”, như thế vẫn không đủ để làm em tin anh là người chồng chung thủy? Thôi thì anh nói thật những tâm tư của mình.
1 - Luôn yêu chồng: Anh không cần vợ mỗi ngày phải nói câu “em yêu anh” ngọt ngào như trong phim. Anh chỉ cần em pha sẵn ly nước cam để trong ngăn mát tủ lạnh và đưa cho chồng mỗi chiều đi làm về. Anh chỉ cần em bớt cằn nhằn khi chồng lỡ nhậu về quá khuya và khi em hỏi: “Anh còn tiền không để em đưa thêm?”. Với anh như thế là yêu đấy!
2 - Hãy nói thẳng, nói thật: Anh không đủ thông minh để suy diễn ý em muốn gì sau mỗi câu nói. Chẳng hạn như: em nói mệt có nghĩa là không muốn nấu cơm. Em than buồn là muốn đi mua sắm. Em liếc chồng khen đẹp trai quá có nghĩa là muốn hỏi anh đi đâu, với ai… Còn nhiều câu lắm mà anh vẫn chưa nghĩ ra và tiếp tục đau đầu nghiên cứu. Vợ ơi! muốn gì, thích gì thì cứ nói thẳng để anh còn tính. Đừng vòng vo rồi lại giận hờn khiến gia đình xào xáo.
3 - Hãy để anh nghiêng vai gánh phụ: Anh biết em là người vợ đảm đang. Nhưng đôi khi em bớt giỏi một chút và chia sẻ việc nhà với anh để anh còn thấy mình là người đàn ông trong gia đình. Chẳng hạn như việc lau quạt máy, thay bóng đèn hoặc chà nhà tắm chẳng hạn. Đừng giành với anh những việc đó nhé!
4 - Hãy cảm thông: Biết rằng rất khó nhưng em thử một lần nhìn sự việc theo hướng của anh. Hãy mỉm cười khi anh bước vào nhà trong tình trạng say khướt. Hãy cho anh thêm cái mền mỗi khi anh uống cà phê về muộn và bị ngủ ngoài phòng khách. Vì anh không thể chối từ khi sếp kêu ra nhậu chung với khách hàng hay như thằng bạn thân ở nước ngoài vài năm mới về quê một lần. Thông cảm cho anh em nhé!
5 - Lắng nghe: Đây là điều mà đa số các ông chồng muốn chứ không riêng gì anh. Em hãy lắng nghe anh nhiều hơn ngay cả khi em đang bực mình vì chuyện con cái, công việc. Thử một lần kiên nhẫn nghe anh nói để biết rằng anh cần em quan tâm đến nhường nào.
6 - Tiếp chuyện với bạn anh: Mỗi lần anh dẫn bạn về nhà chơi là y như rằng em trốn biệt dưới bếp. Chỉ khi nào đem nước hoặc dọn cơm lên mời khách em mới chịu ló dạng và gật đầu nhoẻn cười gượng gạo. Đã nhiều lần anh góp ý nhưng em cứ nói ngại và thế là anh cũng ngại… không dám mời bạn đến nhà. Hãy nói chuyện vui vẻ với bạn anh như anh vui vẻ tiếp chuyện với bạn gái của em.
7 - Đừng so sánh chồng: Anh buồn nhất là mỗi khi giận nhau em lại so sánh anh với... ông ngoại của em. Anh cũng có những mặt tốt mà em cố tình quên không nhắc tới. Thử hỏi có ai hằng ngày pha nước cho vợ tắm, tự tay đấm lưng, bóp chân cho vợ? Anh tự nguyện làm việc này cho em và làm bằng tất cả tình yêu. Em không cảm nhận được sao?
8 - Chia sẻ với chồng: Hôn nhân không phải là hai người cùng sống chung dưới mái nhà, đàn ông đi làm, đàn bà nuôi con. Hôn nhân là sự gắn kết của hai tâm hồn đồng điệu và cùng nhau chia sẻ vui buồn. Vì vậy, anh sẽ vui hơn nhiều nếu em chia sẻ những bí mật nho nhỏ của em như đau ở đâu, mệt nhiều hay ít, con cái nghịch phá bị hàng xóm mắng vốn, cô giáo gọi vào trường họp riêng vì con nghỉ học... Anh hứa sẽ có cách giải quyết mà không làm em mệt mỏi hơn.
9 - Hãy là chính mình: Đừng bao giờ cố gắng để giống một ai đó (kể cả là người đẹp hay nổi tiếng) hoặc thay đổi vì nghe lời nhận xét của một người nào đó. Hãy là người vợ mà anh đã biết, đã yêu và đã kết hôn. Nếu em khác đi vì muốn chồng yêu hơn thì tại sao phải thay đổi vì trong khi anh chỉ yêu con người cũ của em?
10 - Nói cho anh biết lý do: Hoặc ít nhất là cố gắng đừng nói chung chung: “em mệt!” khi anh muốn nựng nịu, gần em. Anh chẳng muốn vợ nghĩ chồng đang cố bắt nạt hay ép uổng em.
Nếu em làm đúng hết mười điều trên thì chắc chắn anh sẽ luôn yêu em và thề trung thành với em mãi mãi mà không cần phải “tuyên thệ” mỗi ngày cho em yên tâm.

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Người chồng... không sex

Hạnh phúc trở nên đắng ngắt khi người vợ bị đẩy vào tình thế “ăn chay trường” sau khi chồng tự thú mình thuộc giới tính thứ tư.

Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì gia đình chị Hoa thật hạnh phúc. Chị là chủ một cửa hàng hoa tươi luôn đông khách. Còn anh Hoàng, chồng chị, là phóng viên của một tờ báo uy tín. Anh luôn là người đàn ông mẫu mực trong nhận xét của các bà cô, bà tám trong xóm khi so sánh với chồng mình. Không hạnh phúc sao được khi họ còn có thêm một bé trai kháu khỉnh đến nay cũng vừa tròn 2 tuổi. Thế nhưng...

Chỉ trong chăn mới biết chăn có rận. Chị Hoa mở đầu câu chuyện với người bạn gái thân thiết. 

Kể từ cái ngày chị quýnh lên báo tin cho anh biết chị và anh sắp sửa lên chức. Là thằng cu Sumo sau này. Đến nay nó tròn 2 tuổi, là bấy nhiêu ngày chị phải “nhịn”, phải “ăn chay” theo cách nói của cô bạn.

Thời gian đầu của thời kỳ “ăn chay trường” anh hay nói với chị: “Anh muốn em được tịnh dưỡng. Muốn cho thai nhi không bị động. Anh sẽ kiêng chuyện ấy trong vòng 3 tháng đầu thai kỳ nhé!”.

Hằng ngày anh vẫn chăm sóc cho chị từng chút, mỗi đêm khi chỉ có 2 vợ chồng, anh lại nhẹ nhàng kể cho chị nghe những câu chuyện vui vì “anh muốn mẹ vui thì con cũng sẽ vui vẻ”. Có những lúc chị… động lòng nhớ chuyện chăn gối, nhưng cái ham muốn sắp được làm mẹ cộng với vẻ mặt “ngây thơ” của anh lại làm chị mau chóng quên đi. Thế rồi 3 tháng cũng kết thúc. Lại một giai đoạn mới của thai kỳ nữa cũng như có thêm lý do để anh “muốn dành cho em và con một sự chuẩn bị tốt nhất”, chị tiếp tục “nhịn”.

Chị cũng có suy nghĩ nghi ngờ: “Hay là ông ấy nhân dịp mình bầu bí mà đi tìm của lạ bên ngoài?”. Nhưng không, chồng chị vẫn vậy, vẫn chu đáo, vẫn chăm sóc quan tâm chị từng li từng tí. Từ nụ hôn yêu vợ trước lúc đi làm đến cái vuốt ve nhè nhẹ lên bụng chị để nói chuyện với bé con trước khi chị chìm vào giấc ngủ. Mọi thứ đều hoàn hảo trừ... không có sex!

Giới tính thứ 4

Sinh Sumo xong chị mau chóng lấy lại vóc dáng. Không quá khi nói chị còn đẹp hơn cả trước khi sinh em bé, nhưng những gì chị mong đợi từ chồng vẫn không hề tới.

Chị thuê thám tử tư để xem anh có mèo mỡ gì ở ngoài không. Câu trả lời là anh hoàn toàn trong sạch. Hay anh bị bệnh? Không, chồng chị vẫn chơi thể thao đều đặn hằng tuần, không hút thuốc, không uống rượu. Hay anh bị đồng tính? Chị Hoa quyết định hỏi rõ anh để tìm ra sự thật.

“Anh nghĩ mình mang giới tính thứ tư”. Đó là những gì chị nghe thấy.

Qua internet chị cũng chỉ lờ mờ hiểu về nó. Rằng người mang giới tính thứ tư không phải là bệnh hay xu hướng lệch lạc tình dục. Họ hoàn toàn khỏe mạnh, vẫn biết yêu thương người khác phái. Có khả năng nhưng không hề ham muốn chuyện đó. Chị nhận ra rằng vì sao trong thời gian quen nhau anh không hề đòi hỏi vượt quá giới hạn. Thậm chí đêm tân hôn cũng đến trễ cả tuần sau ngày cưới. Hai vợ chồng chỉ thật sự “nhiều nhặn” khi anh nhận được chỉ thị từ mẹ rằng phải có con nối dõi, vì anh là con một.

Giờ đây anh vẫn rất yêu thương chị, vẫn là một người chồng, người cha mẫu mực. Chị cũng rất thương chồng nên không thể đi tìm mối quan hệ ngoài luồng để khỏa lấp những mong muốn rất phụ nữ. Nhưng chị không biết làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này, bởi đơn giản chị không phải là người mang giới tính thứ tư.

Các nhà khoa học tình dục cho rằng giới tính thứ tư là những người vô tính (asexual) hoặc chống quan hệ tình dục (antisexual), họ không cảm thấy rung động và khao khát chuyện tình dục với cả người cùng phái hay khác phái. Theo một nghiên cứu ở Úc thì trong 20.000 người trưởng thành có đến 6% hoàn toàn không quan tâm đến tình dục.

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Chớ nên nói với chồng...

Một trong những điều tuyệt vời nhất hôn nhân mang lại là sự thoải mái, cảm giác bạn có thể chia sẻ với ông xã bất cứ điều gì. Nhưng nếu bạn không biết giữ mồm, có những “sự thật xấu xí” sẽ gây tổn thương chứ chẳng đem lại gì tốt đẹp.
1. “Có, em có lên đỉnh đấy!” (trong khi thực tế thì không)

Nói dối chẳng bao giờ hay cả, đặc biệt trong chuyện gối chăn. Gần gũi vợ chồng có thể được định nghĩa là cho nửa kia nhìn thấy “gót chân asin” của bạn, sự mong manh của bạn, bao gồm cả thừa nhận rằng đời sống tình dục của bạn có thể đang cần được giúp đỡ.

Khi đánh lừa đối tác rằng mình rất thích chuyện ân ái đang diễn ra giữa hai người, có thể bạn nghĩ làm vậy là tôn trọng cảm xúc của anh ấy, nhưng thực tế, bạn đang đẩy anh ấy ra xa chính vì sự thiếu trung thực của mình.

Bạn sẽ không “đánh lừa” anh ấy được lâu. Sự nghi ngờ sẽ khiến anh ấy không ngừng đặt ra câu hỏi với bạn.

Khi tiếp cận chủ đề này, hãy bắt đầu với thái độ tích cực, bày tỏ sự cảm kích của bạn trước sự nhọc công tìm hiểu của anh ấy. Sau đó, khi hai người không phải đang trên giường và quần áo vẫn còn nguyên, hãy nói với anh ấy vài điều bạn thích trong “chuyện ấy”, những điều bạn muốn thử lần tới để có thêm kinh nghiệm cho cả hai người.

Nhớ là hết sức tránh đổ lỗi. Bằng cách nhấn mạnh điều gì khiến bạn hưng phấn và điều gì hai người có thể cùng làm trong lần ân ái sau, bạn vẫn tôn trọng cảm xúc của anh ấy mà không phá hỏng chuyện yêu giữa hai người.

2. “Anh giống hệt cha mình vậy”

Cách nói này mang hàm ý coi thường và khiến người nghe khó chịu. Bạn có thể khiến anh ấy lo sợ rằng mình mang những đặc điểm xấu nhất của nhà nội.

Nếu bạn định đưa ra một lời phê bình thế này, hãy ngừng lại ngay và nghĩ về điều gì ẩn sau đó: Có thể cha chồng bạn là mẫu người chẳng bao giờ dọn dẹp, nhưng việc chồng bạn có thói quen vứt bát đĩa bẩn quanh nhà lại có thể là vì bạn.

Lần tới, thay vì cáu bẳn cằn nhằn, hãy thử đưa ra yêu cầu một cách tích cực hơn: “Anh yêu, anh để bát vào bồn sau khi ăn xong giúp em được chứ?”.

3. “Bao giờ anh mới tìm việc khác?”

Trước tiên hãy nghĩ xem tại sao bạn cần anh ấy đi tìm việc làm mới đến thế? Bạn ghét việc anh ấy thường xuyên xa nhà? Bạn có nghĩ anh ấy nên đi xa để thăng tiến sự nghiệp tốt hơn không? Anh ấy không mang đủ tiền về nhà? Trước khi nói bất cứ điểu gì có thể gây tổn thương, hãy nghĩ xem vấn đề của riêng bạn là gì đã.

Hãy thật cẩn trọng để không xúc phạm đến khả năng nuôi vợ con của chồng, bởi người đàn ông đánh giá bản thân một phần qua khả năng nuôi sống gia đình của anh ta đấy. Để làm được điều này, hãy thường xuyên nói chuyện với nhau về công việc của hai người, ước mơ sự nghiệp và ngân sách liên quan. Nếu thu nhập thực sự là vấn đề, đây là cơ hội để nói về cách sống của hai người và cách mà bạn muốn sống. Điều quan trọng là tránh công kích, thay vào đó, hãy cùng giải quyết vấn đề, tạo ra cuộc sống mà cả hai người mong muốn.

4. “Mẹ em đã cảnh báo là anh sẽ như thế!”

Bạn đang cố tỏ cho chồng thấy mình có “đồng minh” khác. Không khôn ngoan đâu, vì chàng cũng sẽ hiểu rằng bạn không ở “phe” chàng, bạn không đứng về phía mối quan hệ của hai người.

Nếu thực sự có điều gì đó về chàng đúng như mẹ bạn đã nói, hãy tìm cách diễn đạt khác. Ví dụ mẹ bạn từng nói chàng keo kiệt, bạn hãy bảo: “Sao đôi lúc em thấy anh có vẻ lưỡng lự trong việc chi tiêu cho những điều thiết yếu của chúng mình nhỉ?”.

Cách đó, bạn vừa mở ra một cuộc thảo luận về vấn đề tiền bạc. Dù sao thì thảo luận và tìm ra phương án giải quyết cũng giúp bạn cảm thấy dễ chịu hơn là buông ra những lời có sức sát thương lớn.

5. “Thôi anh bỏ ra, em sẽ tự làm được”

Câu nói này gây tổn thương cả 2 hướng. Thứ nhất, nó động chạm tới chồng bạn với tư cách người trụ cột, người nuôi sống, người che chở cho gia đình. Thứ hai, nó gợi ra suy nghĩ rằng sự nỗ lực của chàng là vô ích.  Nếu bạn thường xuyên nói với chồng câu này, có ngày phải nhận quả đắng. Anh ấy sẽ nghĩ “mình chẳng làm được gì nên hồn, chẳng bao giờ làm hài lòng cô ấy” và không còn xắn tay giúp bạn bất cứ chuyện gì.

Có một lựa chọn cho cách cư xử tốt hơn: Nếu anh ấy đang dở việc mà bạn nghĩ làm thế thì không ổn, cách làm của anh ấy khác bạn, hãy đánh giá xem cứ để anh ấy làm tiếp thì có sao không. Nhớ rằng, chỉ vì anh ấy thực hiện một công việc theo cách không giống bạn chưa chắc đã là anh ấy làm sai. Xét cho cùng, anh ấy cũng là người lớn như bạn vậy.

Cái kim trong bọc…

Thấy tôi ngày càng héo hắt, anh tỏ vẻ quan tâm bằng cách động viên tôi đi nghỉ dưỡng. Cô em gái của tôi mai mỉa: “Đẩy chị đi xa để ở nhà hú hí đó mà”. Tôi bảo em: “Ừ, thì chị sẽ để cho anh hai có điều kiện hú hí cả phần đời còn lại”.
“Mỗi lần đối diện với anh, em lại không đủ can đảm để nói lên những điều mà lòng em day dứt. Trên đời này, không có người phụ nữ nào chấp nhận chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác. Chính vì vậy mà em muốn chia tay dù lòng em đau đớn, dù em đã muốn kết thúc cuộc sống này khi nhận ra rằng anh đã phản bội...”.

Tôi gấp lá thư lại để trên bàn trước khi ra sân bay đi Phú Quốc nghỉ mát bằng chính tour du lịch do anh sắp xếp. Có lẽ sau chuyến đi này, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ rẽ sang một hướng khác…

Cưới nhau gần 10 năm, tôi nghĩ đã có thể hiểu hết chồng mình và đặt niềm tin nơi anh trọn vẹn. Minh là một người chồng, một người cha gương mẫu. Nếu không có anh lo chuyện kinh tế gia đình thì tôi sẽ không có điều kiện để theo đuổi niềm đam mê nghiên cứu của mình ở Viện Khoa học. Tôi luôn cảm ơn anh vì điều đó và nghĩ rằng, ông trời đã mang đến cho mình món quà hạnh phúc vô giá.

Thế nhưng mọi thứ đã không như tôi nghĩ. Món quà hạnh phúc của tôi đã bị đánh cắp bởi một người phụ nữ khác. Và nếu như không có sự tình cờ ấy thì tôi sẽ còn mãi mê muội với lòng tin của mình.

Hôm đó, mới đầu tuần nhưng Minh kêu mệt không đi làm. Chị giúp việc về quê, tôi thấy lo nên giữa buổi tạt về nhà. Vừa mở cửa bước vào thì có chuông điện thoại. Chuông đổ khá lâu nhưng không ai nghe nên tôi bắt máy. Không ngờ, lúc ấy, trên lầu Minh cũng đã nhấc điện thoại lên. Tôi lỡ bộ nên nghe luôn. Đầu dây bên kia là một giọng đàn bà: “Em gọi di động không được nên gọi tới công ty mới biết anh mệt. Sao, trong người thấy thế nào? Em lo quá”. Đầu dây bên này, giọng Minh bỡn cợt: “Có gì đâu, chỉ tại em mãnh liệt quá nên đã lấy hết sức lực của anh rồi. Thế mới biết mình không còn trẻ nữa. Nhưng không sao đâu, nghỉ vài hôm là anh lại có thể ở bên em suốt ngày”.

Tôi tưởng đất trời đổ sụp trước mắt mình. Cho đến lúc Minh gác điện thoại mà tôi vẫn còn cầm nguyên cái ống nghe trên tay và nhìn chằm chằm vào đó như muốn tìm một câu trả lời. Nhưng không có ai trả lời cho tôi về sự phản bội đã hiện nguyên hình là người chồng mà tôi đã thương yêu, tin cậy hết lòng...

Tôi trở về cơ quan, không làm được gì ngoài việc gọi điện thoại đến các chuyên viên, lục tung các chuyên mục tư vấn trên báo và truy cập vào tất cả những trang web có đề cập đến hôn nhân và gia đình... Cuối cùng, tôi đã chọn một giải pháp của riêng mình là im lặng, nén nỗi đau vào lòng. Điều đó thật không dễ dàng bởi mỗi lần nhìn anh, tôi có cảm giác ai đó đang cầm dao cứa nát trái tim mình.

Tôi đã muốn cất giấu nhưng chính Minh lại không làm được điều đó bởi không ai giữ mãi được cái kim trong bọc. Em gái tôi biết, rồi nhiều bạn bè cũng biết. Chỉ có anh là vô tư xem việc lừa dối vợ con là một điều bình thường. Họ vẫn hẹn hò, vẫn gặp nhau mỗi tuần ở trang trại của cô ta tận Bình Dương. Anh vẫn nói dối “phải dự một cuộc họp quan trọng nên anh về trễ” cho mỗi cuộc hẹn hò.

Chuyện đến tai ba mẹ tôi. Ba tôi trầm ngâm, còn mẹ tôi đột ngột tăng huyết áp phải cấp cứu. Họ đòi gọi con rể về để làm rõ mọi chuyện nhưng tôi lắc đầu: “Chuyện của chúng con ba mẹ để chúng con tự giải quyết”. Thật sự khi nói điều ấy, tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Thấy tôi ngày càng héo hắt, anh tỏ vẻ quan tâm bằng cách động viên tôi đi nghỉ dưỡng. Cô em gái của tôi mai mỉa: “Đẩy chị đi xa để ở nhà hú hí đó mà”. Tôi bảo em: “Ừ, thì chị sẽ để cho anh hai có điều kiện hú hí cả phần đời còn lại”.

Tôi đi, mang theo những u ẩn trong lòng. Chỉ để lại cho anh lá thư mà để viết nó, tôi đã vắt kiệt sức lực. 3 ngày ở Phú Quốc, tôi tắt điện thoại. Anh gọi đến khách sạn tôi không nghe máy. Anh gọi điện thoại cho những người trong đoàn nhờ chuyển máy để nói chuyện, tôi cũng không nghe...

Hôm từ Phú Quốc trở về, tôi không báo thời gian chuyến bay. Thế mà anh vẫn biết và ra đón. Tôi ngạc nhiên khi nhìn anh. Chỉ 3 ngày thôi mà sao khuôn mặt anh gầy xọp. Trông thấy tôi, anh cố gượng cười: “Em khỏe không? Đi chơi vui không? Thức ăn ở ngoài đó thế nào?”.

Chẳng biết sao khi nhìn thấy anh, lòng tôi chùng xuống. Tôi hỏi han mấy đứa nhỏ, hỏi thăm công việc của anh. Tôi đã cố kềm lòng để anh không thấy tôi đã suy sụp đến mức không thể nào nhắc đến việc ly hôn… “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tối anh về chúng mình sẽ nói chuyện”- anh đưa tôi lên phòng rồi hấp tấp đi ngay.

Tối đó, anh đã khóc. Anh nói rằng, anh thấy xấu hổ vì đã lừa dối vợ con. Anh bảo, thà tôi cứ gào thét, chửi mắng, nhục mạ có lẽ anh sẽ thấy dễ chịu hơn là cứ im lặng chịu đựng. Anh van xin tôi đừng ly dị vì “qua đường thì nhiều nhưng tri kỷ chỉ có một”. Khi anh nói điều này, tôi bỗng thấy buồn cười. Đã là tri kỷ sao lại phản bội nhau?

Tôi bảo anh hãy cho tôi thời gian. Tôi biết rõ rằng, tôi vẫn yêu anh nhưng sự kính trọng đã không còn. Liệu người ta có thể sống với nhau cả đời mà không tôn trọng nhau không?